* Dưới đây là tâm sự của một nam sinh đại học đến từ Trung Quốc, đang nhận được nhiều sự chú ý trên nền tảng Baijiahao.

Hàng xóm tệ nhất bạn từng gặp là kiểu người như thế nào? 

Tôi tên là Lâm Chí Cường, năm nay 21 tuổi, hiện là sinh viên năm ba của một trường đại học có tiếng ở phía Nam Trung Quốc. Nghỉ hè vừa bắt đầu, tôi lập tức mua vé về quê sau nửa năm xa nhà.

Thật ra, tôi nhớ nhà nhiều lắm. Bố mẹ tôi sinh thêm một cậu em trai, giờ mới 8 tuổi. Dù khoảng cách tuổi tác khá xa, tôi lại rất thương và nhớ nhóc em này.

Trước khi về, tôi mua vài món đồ chơi, ít bánh kẹo cho em, còn bố mẹ thì tôi mang theo một số đặc sản địa phương. Em trai thấy tôi về thì mừng rỡ khôn xiết. Bố mẹ cũng khen tôi lớn rồi, biết quan tâm và chu đáo hơn trước.

Mẹ còn bảo nghỉ hè dài lắm, cứ ở nhà thư giãn vài hôm, chờ bà được nghỉ rồi cả nhà sẽ đi chơi xa một chuyến.

À, mẹ tôi là giáo viên trung học, bố tôi thì tự mở công ty. Tuy không phải đại gia nhưng nhìn chung gia đình tôi cũng khá giả. Dù vậy, tôi vẫn muốn kiếm việc làm thêm trong dịp hè. Tôi nghĩ, vài năm nữa ra trường, cần làm quen trước với môi trường công việc thì hơn.

Đúng lúc còn đang phân vân thì cô hàng xóm gõ cửa nhờ vả. Cô ấy muốn tôi dạy kèm cho cậu con trai đang học lớp 10. Là sinh viên trường top, thành tích học tập từ bé luôn tốt nên tôi cũng hiểu vì sao cô ấy nghĩ đến tôi đầu tiên. Cô còn khen tôi không ngớt lời khiến tôi có chút ngại.

Cô hàng xóm bảo sẽ trả công xứng đáng, 3.000 tệ (khoảng 10 triệu đồng) cho một tháng dạy kèm. Tôi thấy con số này hợp lý, công việc cũng đơn giản nên đồng ý luôn.

Con trai cô ấy là một cậu nhóc hơi mũm mĩm, đầu óc không nhanh nhạy lắm nhưng rất chăm chỉ, chịu khó. Tôi cũng không dạy cho có mà bỏ công sức chuẩn bị bài bản, cố gắng hướng dẫn em ấy tận tình.

Giúp con hàng xóm làm bài tập trong kỳ nghỉ hè, 1 tháng sau cô ấy đưa ra yêu cầu khiến tôi điếng người- Ảnh 1.

Tôi đã bỏ nhiều công sức vào việc kèm cặp cậu bé hàng xóm (Ảnh minh họa)

Ban đầu, tôi định để cậu bé sang nhà tôi học cho tiện. Nhưng khổ nỗi, em trai tôi đang tuổi nghịch ngợm, chẳng ngồi yên được mấy phút, học hành không hiệu quả. Thế là sáng nào tôi cũng sang tận nhà nhóc mập để dạy. Mẹ cậu bé tiếp đãi rất nhiệt tình, bật điều hòa mát lạnh, còn chuẩn bị thêm trái cây ăn nhẹ cho hai anh em.

Thời gian trôi nhanh, một tháng kết thúc, tôi ra đề kiểm tra thử cho cậu bé thì kết quả khá bất ngờ, cậu bé làm tốt và tiến bộ rõ rệt.

Đến lúc nhận tiền công, mẹ cậu bé lại buông ra một câu khiến tôi chết lặng: "Lâm này, trước tiên cháu trả cô tiền điều hòa đã nhé. Tháng này vì cháu mà tiền điện nhà cô tăng hơn 500 tệ đấy!".

Tôi không tin vào tai mình: "Ơ, cô ơi, điều hòa nhà cô bật mà sao lại bắt cháu trả tiền điện?".

Cô ấy tỉnh bơ đáp: "Nếu không có cháu sang đây thì cô đâu cần bật điều hòa?".

Tôi cố giải thích: "Cháu sang là để dạy con cô học, đâu phải sang để dùng điều hòa cho sướng đâu ạ".

Nhưng cô ấy vẫn kiên quyết: "Tiền dạy kèm thì cô vẫn trả, nhưng tiền điều hòa thì cháu phải chịu".

Tôi bắt đầu nổi giận: "Cô thật sự vô lý đấy ạ! Cháu không thể trả tiền điều hòa nhà cô được".

Và cô ấy kết luận luôn: "Vậy thì cô trừ thẳng vào tiền công nhé. Đây, 2.500 tệ của cháu đây".

Tôi thực sự sốc với cách hành xử quá quắt của cô hàng xóm. Nói là hàng xóm, nhưng thật ra nhà họ ở tầng 3, nhà tôi ở tầng 7, trước giờ đôi bên gần như chẳng có qua lại gì ngoài chuyện biết mặt.

Ngay công việc đầu đời đã gặp phải một "bà chủ thiếu lương tâm", tôi chợt nhận ra mặt trái trong lòng người và tự an ủi mình: thôi thì coi như bỏ ra 500 tệ mua một bài học nhớ đời.

Khi kể lại với bố mẹ, họ chỉ nhẹ nhàng khuyên tôi hãy xem như kinh nghiệm đầu tiên khi bước vào xã hội. Nhưng đến giờ tôi vẫn nghĩ người hàng xóm như vậy thật sự rất tệ. Tôi chưa từng gặp ai vô lý như thế.

Còn bạn, bạn đã từng gặp kiểu hàng xóm nào khiến bạn ám ảnh như vậy chưa?


Theo: https://kenh14.vn/giup-con-hang-xom-lam-bai-tap-trong-ky-nghi-he-1-thang-sau-co-ay-dua-ra-yeu-cau-khien-toi-dieng-nguoi-215250601105815085.chn