Một đoạn clip lan truyền trên mạng xã hội tuần qua ghi lại cảnh một học sinh lớp 7 ở Hà Nội túm tóc, ghì đầu cô giáo chủ nhiệm ngay trong lớp học. Tình huống tưởng khó tin nhưng lại diễn ra giữa ban ngày, trong môi trường vốn được coi là an toàn và nghiêm trang nhất - lớp học. Câu chuyện không dừng ở một phản ứng bộc phát của trẻ con. Nó đặt ra một câu hỏi rộng hơn: Liệu nghề giáo có đang trở thành một “nghề nguy hiểm” - khi những rủi ro nghề nghiệp đang ngày một bủa vây? 

Người ta từng quen thuộc với câu “nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Nhưng nhìn từ những sự việc gần đây, dường như có quá nhiều áp lực và sức ép từ xung quanh luôn chực đè nặng lên vai các thầy cô giáo.

Giáo viên bước vào lớp không chỉ mang theo giáo án, mà còn mang theo cả nỗi lo: Làm sao giữ được kỷ luật, vừa sâu sát, vừa không bị học trò phản ứng, vừa không bị phụ huynh hiểu sai, vừa không trở thành nhân vật chính bất đắc dĩ trong một đoạn video lan truyền trên mạng. Khi một cú giật tóc có thể làm lung lay niềm tin vào kỷ cương học đường, thì câu hỏi nghiêm khắc cần đặt ra là: Nếu các giáo viên không được bảo vệ về thể chất lẫn tinh thần, thì liệu họ có còn giữ được nhiệt huyết để yêu thương, chăm sóc và dạy dỗ những đứa trẻ sẽ là tương lai của chúng ta? 

Nỗi sợ của giáo viên  

Ở những thế hệ trước, lớp học là một môi trường khép kín. Những gì xảy ra trong lớp chủ yếu chỉ có thầy và trò biết, phụ huynh nắm thông tin qua sổ liên lạc định kỳ hay các buổi họp cuối kỳ. Vì thế, thầy cô giữ được khoảng không gian chuyên môn để dạy dỗ. Uy tín và thẩm quyền gần như mặc định.

Bây giờ thì khác. Với sự xuất hiện của mạng xã hội và các nhóm chat phụ huynh, lớp học không còn là “vùng riêng” của thầy cô nữa. Một tình huống nhỏ - như học sinh bị nhắc nhở hoặc kỷ luật - có thể ngay lập tức xuất hiện trong nhóm Zalo: Được kể lại, bình luận, thậm chí chụp hình, quay clip. Phụ huynh có thể đồng loạt đặt câu hỏi, thậm chí một số người có thể gay gắt chất vấn cách ứng xử của thầy cô, trong khi chưa chắc đã hiểu đầy đủ bối cảnh.

Trong môi trường ấy, giáo viên trở thành người vừa dạy học, vừa phải liên tục “giải trình”. Một nhận xét tưởng chừng bình thường cũng có thể bị cắt nghĩa theo nhiều chiều: Người cho là nghiêm khắc, người lại cho là xúc phạm. Người cho là cần thiết, người cho là lạm quyền. Áp lực không chỉ nằm ở việc đứng lớp, mà còn nằm ở nỗi lo bị giám sát từng chi tiết nhỏ. Thậm chí, một hành động chuyên môn đúng quy định vẫn có thể bị biến thành “chủ đề nóng” để phụ huynh tranh luận.

Khi thầy cô cũng cần được bảo vệ- Ảnh 1.

Trong môi trường giáo dục hiện nay, áp lực từ phụ huynh là một thực tế mà bất cứ giáo viên nào cũng phải đối diện. “Chín người mười ý” không chỉ là thành ngữ, mà gần như là mô tả chính xác những gì diễn ra ở các lớp học: Mỗi gia đình đều mong muốn con mình được đối xử đặc biệt, được nhìn nhận đúng “giá trị riêng”, và bất cứ sự phê bình nào cũng có thể bị diễn giải thành sự thiếu công bằng.

Một nghịch lý xuất hiện ở đây, khi mà phụ huynh thường kêu gọi nhà trường phải nghiêm khắc để rèn luyện kỷ luật cho học sinh, nhưng khi chính con mình bị phê bình, họ sẽ sẵn sàng xù lông gay gắt. Trong những nhóm chat của phụ huynh mà tôi được những người bạn cho xem, không ít lần cùng một sự việc liên quan đến kỷ luật học sinh được diễn giải thành hai thái cực: có người coi đó là biểu hiện của giáo dục nghiêm minh, có người coi đó là sự xúc phạm. Với giáo viên, việc “nói thế nào cho vừa lòng tất cả” trở thành một gánh nặng gần như bất khả.

Khi thầy cô cũng cần được bảo vệ- Ảnh 2.

Nỗi sợ của giáo viên ngày nay không chỉ dừng ở việc đứng lớp. Một lời phê bình không khéo, một nhận xét bị ghi âm, một dòng chữ trong sổ liên lạc - tất cả đều có thể thành bằng chứng để viết thành đơn khiếu nại, hoặc bị “ném” vào mạng xã hội. Văn hoá kiện tụng và lan truyền trên các nền tảng số khiến giáo viên luôn trong tình thế phòng thủ. Trong thời đại mạng xã hội, bất cứ sự cố nào trong lớp học đều có thể trở thành “tin nóng” chỉ sau vài phút. Thầy cô thường đứng ở vị trí bị xét xử, khi dư luận mặc định rằng “giáo viên sai trước”. Đó là một phản xạ quen thuộc: xã hội dễ tin rằng người lớn lạm quyền, còn trẻ em thì ngây thơ, yếu thế. Cách nhìn này bỏ qua một thực tế rằng lớp học là nơi phức tạp, nơi thầy cô phải cân bằng giữa hàng chục cá tính, tâm lý và nhu cầu khác nhau.

Điều đáng lo nhất không phải chỉ là sự bất tiện cho giáo viên, mà là thông điệp trẻ em nhận được: Rằng lời nói của chúng có thể trở thành “vũ khí” để chống lại sự răn dạy, rằng cha mẹ sẽ luôn đứng về phía chúng bất kể đúng sai. Khi niềm tin ấy được củng cố, quyền uy của thầy cô bị xói mòn, và kỷ luật lớp học trở nên mong manh hơn bao giờ hết.

Khi thầy cô cũng cần được bảo vệ- Ảnh 3.

Nếu như ngày trước, học trò là những người có phần thụ động, rụt rè và có phần “biết sợ” các thầy cô, thì bây giờ câu chuyện đã thay đổi. Trẻ em khôn sớm, tiếp xúc sớm với mạng xã hội, hiểu rõ quyền lợi cá nhân, và quan trọng hơn, chúng biết cách sử dụng quyền đó như cách để thể hiện quan điểm và góc nhìn của mình. Một hành động mang tính kỷ luật của thầy cô, trong mắt trẻ có thể là sự o ép. Khi chúng biết rằng cha mẹ sẽ đặt quyền lợi của mình lên hàng đầu, chúng hoàn toàn có thể tự “biên tập” lại câu chuyện theo điểm nhìn của mình và biến thầy cô giáo thành kẻ phản diện, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn. 

Thậm chí, có hiện tượng không ít học sinh sẵn sàng ghi lại các tình huống trong lớp, cắt ghép hoặc kể lại theo góc nhìn có lợi cho mình mỗi khi bất mãn. Khi clip được tung lên mạng, dư luận thường phản ứng theo cảm xúc tức thời: Thương xót cho đứa trẻ, phẫn nộ với thầy cô. Thời gian để kiểm chứng sự thật luôn chậm hơn tốc độ lan truyền. Bằng cách đó, các học sinh này có thể chủ động kéo phụ huynh và xã hội vào cuộc, biến câu chuyện giáo dục nội bộ thành “vấn đề công cộng”.

Trong bối cảnh này, “kỷ luật” - vốn là một khái niệm giáo dục cần thiết - dễ dàng bị hiểu sai thành “bạo lực”. Một lời nhắc nhở nghiêm khắc có thể bị gắn mác “thiếu nhân văn”. Thậm chí, như câu chuyện túm tóc cô giáo mới đây -  giáo viên chỉ yêu cầu học sinh nộp lại đồ vật nguy hiểm cũng lập tức bị phản ứng dữ dội.

Khi quen với việc “thắng thế” trong các xung đột với giáo viên, các học sinh dễ hình thành thói quen né tránh trách nhiệm và tin rằng sai lầm luôn có thể được biện minh. Về lâu dài, thói quen này sẽ hình thành một tư duy nguy hiểm, bởi trẻ không học được cách chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Nền giáo dục vốn cần sự nghiêm khắc để tạo khung kỷ luật, giờ lại đứng trước nguy cơ bị vô hiệu hóa bởi chính đối tượng cần được giáo dục.

Khi thầy cô cũng cần được bảo vệ- Ảnh 4.

Khi thầy cô cũng cần được bảo vệ 

Điều này dẫn tới một thực tế đáng lo: Thầy cô không chỉ phải dạy học, mà còn buộc phải làm “quan hệ công chúng” cho chính mình. Họ phải cân nhắc từng cách ứng xử trong lớp, nghĩ đến khả năng bị quay phim, bị chia sẻ. Một lời nhắc nhở học sinh giờ đây cần được “truyền thông khéo léo” chẳng kém gì lời phát biểu của quan chức. Sự phòng thủ ấy khiến giáo viên mất đi sự tự nhiên trong giảng dạy và quản lý lớp học. Thay vì tập trung vào chuyên môn, họ phải chia năng lượng để bảo vệ hình ảnh cá nhân trước dư luận.

Áp lực từ xã hội và mạng xã hội còn tạo nên vòng luẩn quẩn: Mỗi khi xảy ra sự cố, thay vì tìm hiểu nguyên nhân, nhiều người chỉ dừng lại ở việc đổ lỗi cho giáo viên. Điều đó khiến nhà trường trở nên thận trọng quá mức và đặt ngược lại áp lực lên vai giáo viên, thậm chí sẫn sàng cho thôi việc, điều chuyển công tác - nếu nhận được một vài phản hồi dù là nhỏ nhất. Giáo dục luôn là một ngành nghề đầy nhạy cảm bởi nó ảnh hưởng trực tiếp đến tư duy và tương lai của trẻ nhỏ. Nhưng một môi trường giáo dục không thể phát triển lành mạnh nếu thầy cô luôn nơm nớp sợ hãi “một ngày nào đó đến lượt mình lên báo”.

Khi thầy cô cũng cần được bảo vệ- Ảnh 5.

Khi thầy cô bị đặt trong thế yếu trước dư luận, hệ quả lâu dài là sự suy giảm niềm tin xã hội vào nghề giáo. Và một khi sự tôn trọng ấy đã bị xói mòn, việc phục hồi không dễ dàng.

Hệ quả thấy rõ nhất chính là sự mất niềm tin vào công việc từ chính đội ngũ giáo viên. Khi áp lực nghề nghiệp trở nên nặng nề và không có biện pháp nào bảo vệ được họ, không ít thầy cô không còn giữ được nhiệt huyết và lý tưởng của công việc dạy học.

Sự kiệt sức khiến nhiều người phải chọn thái độ an phận: Chỉ hoàn thành đúng những gì bắt buộc, tránh mọi va chạm, phớt lờ những vấn đề đang diễn ra trước mắt của những học sinh. Việc giáo viên e ngại phê bình và kỷ luật khiến lớp học dễ trượt vào tình trạng buông lỏng: Trò không sợ sai, còn thầy cô không dám sửa. Trong bối cảnh ấy, những em ngoan ngoãn, kỷ luật lại trở thành “thiểu số im lặng”, cảm thấy thiệt thòi khi trật tự chung không được bảo vệ.

Khi thầy cô cũng cần được bảo vệ- Ảnh 6.

Vòng luẩn quẩn này tái diễn: Thầy cô càng sợ rủi ro thì càng ít can thiệp; học sinh càng thiếu nề nếp, sự cố càng nhiều; và chính những sự cố ấy lại khiến thầy cô thêm dè chừng. Mỗi vòng lặp qua đi, niềm tin vào uy tín người thầy bị xói mòn thêm một chút. Lâu dần, lớp học không còn là nơi học sinh hướng tới tri thức, mà trở thành nơi “đàm phán” giữa quyền lực nhỏ bé của thầy và sự thách thức ngày càng lớn của trò.

Nguy hại hơn, vòng luẩn quẩn này đe dọa cả chất lượng giáo dục lâu dài. Khi giáo viên không còn được trao thẩm quyền đúng nghĩa, không còn cảm thấy được bảo vệ, khó lòng kỳ vọng họ toàn tâm toàn ý cho nghề. Và khi uy tín của nghề giáo sa sút, xã hội sẽ phải đối diện với một thế hệ học sinh trưởng thành trong môi trường thiếu chuẩn mực, thiếu sự tôn trọng với tri thức và người dạy. 

Nghề giáo, từ ngàn đời nay, luôn là một trong những nghề cao quý nhất, khi mỗi nhà giáo đều ý thức rất rõ trách nhiệm của mình cho tương lai của mỗi đứa trẻ. Nhưng “cao quý” không thể chỉ dừng ở lời ca tụng trong diễn văn khai giảng, trên khẩu hiệu treo ở cổng trường. Cao quý phải được bảo đảm bằng những thiết chế pháp lý rõ ràng, bằng sự đồng thuận xã hội trong việc bảo vệ uy tín của thầy cô, và bằng niềm tin chung rằng giáo dục chỉ có thể thành công khi người dạy được an toàn để toàn tâm toàn ý cho nghề.

Chúng ta cần xây dựng lại niềm tôn trọng hai chiều trong môi trường học đường. Thầy cô xứng đáng được bảo vệ cả về thân thể lẫn danh dự, để không ai phải run tay khi đứng lớp, hay dè chừng từng lời phê bình. Học sinh, trong khi được yêu thương và bảo vệ, cũng cần học cách tôn trọng ranh giới, chấp nhận kỷ luật, và hiểu rằng quyền lợi luôn song hành với trách nhiệm. Còn phụ huynh, thay vì là “giám sát viên” căng thẳng trong các nhóm chat, nên trở lại vai trò đồng hành đúng nghĩa: Tin tưởng, phối hợp, lắng nghe, và cùng giáo viên xây dựng một môi trường giáo dục lành mạnh.

Khi thầy cô cũng cần được bảo vệ- Ảnh 7.

Nếu những điều này không được khôi phục, vòng luẩn quẩn mất niềm tin sẽ còn kéo dài, và sẽ có nhiều hơn những thầy cô phải đối mặt với nỗi sợ vô hình khi tìm cách uốn nắn chính học sinh của mình. Sự cao quý của nghề giáo không thể tự tồn tại, mà phải được bảo vệ, nuôi dưỡng và tái khẳng định mỗi ngày, từ trong lớp học, ngoài xã hội đến trên không gian mạng. Chỉ khi ấy, người thầy mới có thể yên tâm đứng lớp, học trò mới có thể trưởng thành trong khuôn phép, và phụ huynh mới có thể thực sự tin tưởng rằng con mình đang lớn lên trong một nền giáo dục đáng để gửi gắm tương lai.

Khi thầy cô cũng cần được bảo vệ- Ảnh 8.

Theo: https://kenh14.vn/khi-thay-co-cung-can-duoc-bao-ve-215250921110004898.chn