Trong những khoảnh khắc chia xa tuổi học trò đầy ngậm ngùi này, điều mà các cô cậu học trò nhớ nhất chắc có lẽ là công lao dạy dỗ của thầy cô. Chúng con sẽ không bao giờ quên được hình bóng thầy cô trên bục giảng năm ấy. Bụi phấn rơi rơi theo từng dòng thầy viết, rơi vào cả tâm hồn non nớt của chúng con trong những bài học về cuộc sống.
Trước ngưỡng cửa chia tay tuổi 18 để bước vào đời, thầy cô dạy chúng con rằng cần có một đôi mắt sáng và một trái tim biết yêu thương, để đối tốt với những người ngay và tránh xa những toan tính, bon chen trong cuộc sống.
Những đứa học trò nghịch ngợm, ngây thơ luôn làm thầy cô buồn vì những lần trốn học, không làm bài tập, thi trượt. Chúng con biết rằng sau những lời mắng ấy thầy cô cũng đau, cũng thương chúng con lắm. Chỉ có những đứa học trò vô tâm, ngây dại là không bao giờ để ý đến cảm xúc của thầy cô. Sẽ chẳng còn cơ hội được làm học trò của thầy cô nữa, chúng con chỉ biết nói rằng, cảm ơn và xin lỗi thầy cô nhiều lắm.
Một ngày là học trò thì cả đời là học trò. Thầy cô hãy chờ nhé, chúng con sẽ trở về trong thành công, sẽ không để thầy cô thất vọng đâu!
Những khoảnh khắc tri ân cuối cùng của học sinh cuối cấp gửi đến thầy cô