Những ngày qua, mạng xã hội dậy sóng trước loạt clip và những trang nhật ký đầy ám ảnh của bé trai Đ.C.H. (SN 2012, Hà Nội), kể lại cảnh em bị mẹ kế bạo hành. Hình ảnh một cậu bé gầy gò, phải chịu những trận đòn bằng điện thoại, chai thủy tinh, thìa… khiến dư luận phẫn nộ.
Nhưng giữa cơn giận dữ ấy, có một chi tiết đáng để suy ngẫm: chính người bố là người đã phát hiện, đứng ra giải quyết và cứu con trai mình khỏi vòng xoáy bạo lực.
Dù sự phát hiện ấy có muộn, nhưng vẫn còn hơn là để bi kịch tiếp diễn trong im lặng.
Theo lời bà nội, mẹ ruột của H. mất trong một vụ tai nạn giao thông khi em mới hai tuổi. Từ đó, bé sống cùng bố ở thành phố, còn ông bà ở quê chỉ có thể gửi gắm niềm tin nơi con trai và con dâu sau này. Đến năm 2022, bố của em tái hôn với chị T., người phụ nữ từng qua một lần đò và có một con riêng. Sau đó, hai người có thêm cặp song sinh.

Tưởng rằng H. sẽ có thêm một mái ấm đủ đầy, nhưng thực tế lại khác. Những đoạn nhật ký được công bố hé lộ, trong thời gian chung sống, H. nhiều lần bị mẹ kế đánh đập, bắt đứng úp mặt vào bàn, thậm chí dùng điện thoại gõ vào đầu. Những vết thương không chỉ hằn trên cơ thể mà còn khắc sâu vào tâm hồn non nớt của đứa trẻ.
Nếu chỉ dừng ở đây, hẳn dư luận sẽ lại đổ mọi trách móc lên người bố vì "thiếu trách nhiệm" hay "phó mặc con cho dì ghẻ". Nhưng sự thật không phải vậy.
Theo lời kể của người thân, chính bố bé H. là người đầu tiên nhận ra sự bất thường. Một ngày, anh thấy con trai vốn lanh lợi bỗng trở nên trầm tính hẳn, ít nói, ăn uống kém và người gầy gò đi trông thấy. Trực giác làm cha mách bảo rằng có điều gì đó không ổn. Thay vì bỏ qua, anh quyết định kiểm tra lại camera trong nhà. Và những hình ảnh đau lòng đã hiện ra: con trai mình bị bạo hành.
Không dừng lại ở đó, anh còn khuyên H. viết lại toàn bộ sự việc. Đó chính là 5 trang "bức tâm thư" gây bão mạng. Những dòng chữ non nớt, nghẹn ngào ấy không chỉ là bằng chứng, mà còn là cách để H. giải tỏa nỗi đau, dám lên tiếng cho chính mình.
Khi sự thật phơi bày, người bố đã gọi ngay ông bà nội ở quê lên bàn bạc. Dù người vợ thứ hai khóc lóc xin lỗi, hứa thay đổi, anh vẫn quyết tâm chấm dứt cuộc hôn nhân. Tháng 2/2025, anh làm thủ tục ly hôn. Đến tháng 7, khi mọi giấy tờ hoàn tất, anh đưa con trai ra ở riêng, bắt đầu lại một hành trình mới.
Nếu không có sự tinh ý và quyết đoán ấy, có lẽ bi kịch của H. sẽ còn kéo dài. Bởi hậu quả đến nay vốn đã khủng khiếp và nếu tiếp tục kéo dài, chắc chắn sẽ để lại những tổn thương không gì bù đắp nổi.
Cơ thể và tâm lý của trẻ thì không biết che giấu
Câu chuyện này một lần nữa nhắc nhở chúng ta: trẻ con hiếm khi nói thẳng về những điều chúng đang chịu đựng, nhất là khi kẻ gây đau khổ lại là người sống chung trong gia đình. Nhưng cơ thể và tâm lý của trẻ thì không biết che giấu. Chỉ cần cha mẹ quan tâm đủ, tinh ý đủ, sẽ nhận ra những tín hiệu bất thường.
Một đứa trẻ bỗng dưng ít nói, thu mình, chán ăn, hay sợ hãi vô cớ đó có thể là lời "cầu cứu thầm lặng". Không ai khác, cha mẹ chính là người có thể nhận diện và bảo vệ con kịp thời.
Các chuyên gia tâm lý cũng khuyến cáo, cha mẹ nên thường xuyên trò chuyện cởi mở với con, khuyến khích con chia sẻ cảm xúc. Bởi đôi khi, chỉ một câu hỏi nhỏ: "Con có ổn không?" cũng đủ để trẻ bật khóc, trút ra gánh nặng bị giấu kín.
Xin hãy nhớ: sự thay đổi nhỏ nhất trong tâm lý, hành vi của con đều có thể là tín hiệu cảnh báo. Đừng bao giờ xem thường. Đừng bao giờ nghĩ rằng "con sẽ tự ổn". Hãy quan sát, lắng nghe và đồng hành với con. Bởi đôi khi, một cái nhìn tinh ý của cha mẹ có thể cứu con thoát khỏi những bi kịch không thể lường trước.